Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Split trong Excel 2010 Window 7 Japanese

Khi nào dùng: Khi muốn xem dữ liệu trên 1 bảng tính (rất nhiều hàng và cột) ở nhiều vùng khác nhau (cách xa nhau) mà không muốn kéo lên kéo xuống thanh cuộn  (bất tiện).

Cách làm;
                Click chọn cột (hàng, cell)
                Vào Tab View >> Split (Click)

日本語バージョン
                表示 >> 分割

表示「ひょうじ」: view (hiển thị)
分割「ぶんかつ」: split (phân cách, chia ra)

Cái này cũng gần giống chức năng Freeze (cố định khung-cột hoặc hàng)
Freeze: 表示 >>  ウィンドウ枠の固定。
枠「わく」:khung (frame)
固定「こてい」: cố định (fix)


Kết quả khi split cell:

Xuất hiện thêm 2 thanh cuộn để thích kéo đến chỗ nào thì kéo, muốn view đồng thời nhiều điểm để so sánh.
がんばろう!

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Notes

Vậy là đã fix lịch bay, chuyến bay lúc 00:05 ngày 18/7/2015, JapanAirline. Mình sẽ check out khỏi Việt nam đêm 17/7. Nhanh quá, vậy là chỉ còn 48 ngày nữa để chuẩn bị, cũng chẳng có gì nhiều để phải chuẩn bị, còn 48 ngày nữa để góp nhặt những kỷ niệm đẹp nhất, những điều ý nghĩa nhất mang theo sang bên đó, để mỗi lần nhớ về là thấy vui, thấy động lực, thấy cuộc sống mến thương hơn, khi mình luôn được gặp những con người tử tế, những người bạn thật dễ thương.
Hôm qua anh sếp cũ lặn lội từ HP lên HN để cùng đi chơi, 1 chuyến đi thú vị:)). Cảm ơn cả những người đồng hành nhiệt tình, Ng sensei, X chan, Đ kun, Kita-san. Tự hỏi tại sao anh ấy lại tốt với mình như vậy, mặc dù mình là người đã quyết định ra đi. Anh ấy không ghét mình vậy là may rồi, vậy mà vẫn luôn nghĩ tốt và nói tốt về mình. Hẹn gặp lại, nhất định sang đó mình sẽ đi thăm gia đình anh ấy, và cũng sẽ nghĩ tốt về nói tốt về ảnh, nhà ảnh ở đâu nhỉ, yanagawa thì phải, hôm nào hỏi lại vậy. 
Hôm qua là lần thứ 2 vào lăng Bác, lần đầu chắc phải cách đây hơn chục năm rùi, rùi đi hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, lượn lờ phố cổ, đi Văn Miếu...cũng là một ngày trọn vẹn mặc dù lúc về mưa xối xả.
Thật sự cảm ơn những người bạn đồng hành, mình đi rồi mà tình cảm dành cho mình vẫn thật tròn đầy. Người HP là luôn như vậy, phải không nhỉ. Yêu lắm, thương lắm, mà xa lắm...
Tuần sau mình sẽ trở lại, 1 chuyến đi Cát Bà với gia đình anh chị, sẽ nhớ lắm đây, mảnh đất thân thương ấy. 
Hà Nội với mình, chỉ như 1 chút thoáng qua, 2 tháng ở đây có lẽ không đủ để đất hóa tâm hồn, những kỷ niệm với HN thật buồn là không phải với người thương mà lại là với những người bạn từ HP lên. Buồn lắm, nhưng biết làm sao được. Mỗi sự lựa chọn đều mang trong đó 1 cái gì đó chấp nhận.

Chấp nhận ra đi là chấp nhận thử thách mới, và cũng là để đón nhận những thành công mới. 1 tháng qua, công việc mới, môi trường mới, mình cũng đã quen dần với nhịp sống của HN. Cũng không có gì để gọi là xô bồ lắm như nhiều người vẫn bảo, cũng là sáng đi tối về, sáng đi tối về, HN đẹp nhưng chẳng có cơ hội để thưởng thức cùng ai kia. Đồng nghiệp mới cũng khá tuyệt, chỉ là mình chưa thật quen để mở lòng mình nhiều hơn, cái gì cũng cần phải có thời gian mà.

Chặng đường phía trước còn nhiều khó khăn nhưng cũng sẽ dần dần vượt qua thui. Không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần lúc nào cũng cố gắng 1 chút là được. Tuần trước trải qua 1 thử thách nhỏ, mà cảm thấy cũng hơi xấu hổ.hihi. Anh senpai ở bển gửi qua 1 bài test, tìm lỗi sai...mình đã nhanh nhảu email...sau đó được bác giám đốc chỉ ra lỗi...cũng hơi tủi thật. Vì đã không hiểu đúng vấn đề, nhưng thôi, nghĩ nhiều về nó lại thấy gợn. Bài học rút ra là hãy thật bình tĩnh khi giải quyết vấn đề, cơ mà tiếng Nhật còn ngu quá nên bác ấy nói nhiều mà chẳng hiểu được bao nhiêu, giả vờ hiểu là điều nguy hiểm nhất nhưng còn chưa nguy hiểm bằng không muốn hiểu. Vì mệt quá, vì nghe mãi cái thứ tiếng cứ blabla, quay cuồng trong đầu, không biết sắp xếp ra làm sao. Bao giờ mới đạt đến cảnh giới đây:))
Cần phải luôn giữ cho mình một tinh thần sẵn sàng học hỏi và tiếp thu cái mới, chẳng phải tự dưng mà người ta bỏ thời gian và công sức ra để giảng cho mình những cái đó. Mình khó tiếp thu và bảo thủ, hay tự mãn với ý tưởng của mình, nhưng đó là một điều không nên. Mình hay nhìn lại những gì mình đã viết và tự huyễn, mèo khen mèo dài đuôi. Lạ thật, tự mãn chính là thứ sẽ khiến mình khó tiếp nhận những điều từ bên ngoài, trong khi thế giới rộng lớn bao la này, còn bao nhiêu điều mới mẻ.
Sửa dần cái này đi nhé, những cái senpai viết mới đáng để đọc lại và nghiền ngẫm. Còn những cái của mình thì, bơ bơ đi nhé. Vì mình sẽ chẳng học thêm được gì từ đó hết, đơn giản vì nó đã là của mình rồi, để thời gian học cái mới có phải hơn không.

Học tiếng Nhật h là điều kiện tiên quyết rồi, vì chỉ tháng sau thôi là mình sẽ phải ăn ngủ ở với nó, nên chẳng còn cách nào khác là phải nhớ để dùng, không thì sẽ rất khó khăn. Cứ cố gắng lên, hành trình vạn dặm luôn bắt đầu từ những bước đầu tiên, sao đã đi được gần 2 năm rồi  mà vẫn cứ suốt ngày ở những bước đầu tiên thế, mình đã qua vạch xuất phát, qua chướng ngại vật rồi, h là tăng tốc, tăng tốc, Change Gear hiểu không:)) Thật là trùng hợp, thời gian mình bắt đầu học tiếng Nhật cũng là lúc FXHP bắt đầu sản xuất, và h họ đã Change gear rôi, mình cũng phải thế thôi. Chỉ là mỗi ngày cố gắng ghi nhớ khoảng 10 từ vựng và ngày hôm sau ôn lại.
Vậy thui mà sao khó khăn vậy ta. Là do tham lam quá đây mà, cứ ôm quyển từ vững rồi đọc rõ nhiều nhưng không bỏ thời gian ra để ghi nhớ. NGUY HIỂM.
Cần phải sắp xếp hợp lý và thực hành nghiêm túc hơn. Không thể vội vàng được, nó cần có quá trình để thẩm thấu.Chậm nhưng chắc, nên cứ từ từ, đừng nôn nóng nha.
Mình thực sự đã phát hiện ra điểm yếu của mình rồi, là bộp chộp và nôn nóng. Phải sửa dần thôi.