Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Hết thử việc

Hết 2 tháng thử việc, hôm qua đã ký hợp đồng 1 năm, hihi, thực ra việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì để viết nhưng mà ko biết đặt cái tittle như thế nào nên viết vậy cho có chuyện. Dù có đặt bút kí hay không thì mình cũng đã đang treo trên mình cái ràng buộc 8 năm ở đây rùi. 3 năm bên Nhật và 5 năm ở VN. 

Gần đây, chỗ làm nhiều thay đổi quá, chị HR Manager nghỉ rùi, c cũng sẽ đi Nhật, vì một tương lai tươi sáng hơn, và cũng là mơ ước của chị. Hụt hẫng và chơi vơi...Hơi mất niềm tin một chút vào công ty. Mình thì cũng không muốn quay đầu lại, nên cũng sẽ cứ bước tiếp thôi. Sống cho hiện tại đã, chuyện của 3 5 năm sau chưa biết sẽ như thế nào để tính. 

Hôm 5/7 thi N3, so kết quả trên mạng thấy rất khả quan, hihi, nhưng ý nghĩa của N3 h cũng ko còn to tát so với lần thi trước nữa, vì có hay không có N3 thì mình sẽ vẫn phải sống và sống với tiếng Nhật trong thời gian tới. Mục tiêu mới trong 3 năm ở bên đó sẽ lấy được N2, giao tiếp thuần thục. Vậy là đủ với mình. Và thế cũng là thử thách rồi, vì nhiều  người sang Nhật đấy, nhưng sau khi trở về cũng ko thể dùng được tiếng Nhật.

Thời gian đầu chỉ có 1 mình, hi vọng môi trường bên đó sẽ thực sự thân thiện và mình cũng sẽ được gặp nhưng con người tử tế như mình đã từng gặp. Vẫn biết rằng ở đâu cũng có người này người nọ, nhưng mình sẽ gặp được những người tử tế thui, vì mình sẽ sống tử tế. Có thể mình sẽ bị shock khi nhận ra một vài điều không được như mình mong đợi, nhưng mình sẽ chấp nhận nó như một lẽ tự nhiên của cuộc sống. Mình sẽ sống thật vui khỏe và có ích. Những tháng ngày sắp tới sẽ trở thành khoảng thời gian thật ý nghĩa trong cả cuộc đời mình. Mình hứa sẽ ghi lại những trải nghiệm này.

Thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai, cứ lặng lẽ trôi đi. Mình chỉ còn 11 ngày nữa ở VN trước khi sang Nhật. 2 tháng qua ở trọ cùng con Gà, làm sao nhỉ, cảm giác thật khó diễn đạt. Chúng mình còn chẳng thể nói chuyện và tâm sự được gì nhiều, cứ đi về như 2 cái bóng, thật khó để mở lời. Ngay xưa ơi, 7 năm qua ta đã quên chăm chút cho tình bạn. Để bi h, tình cảm thì vẫn còn rất nhiều nhưng yêu thương sao thật khó trao. Cuộc sống cứ vùn vụt trôi đi, ta cứ đến rồi đi, quen với 1 nơi nào đó, rùi lại ra đi. Đến 1 lúc nào đó, những người đã từng rất thân thiết với ta nhưng h gặp nhau cũng chẳng thể nói chuyện lâu dài, vì những mối quan tâm chung thật ít, những chủ đề chung thật hiếm hoi và nhàm chán. Ta chợt hối tiếc vì đã không giành thời gian quan tâm nhau nhiều hơn. Có khi nào đối phương cũng thế. Trước khi trách bạn, phải trách mình trước đã, đúng là mình đã không giành đủ thời gian để quan tâm bạn. Mình đã bị cuộc sống hiện tại cuốn đi, đôi khi cũng muốn liên lạc, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu ntn. Than ôi, sao lại bị rơi vào cái vòng luẩn quẩn này nhỉ. Sắp tới sẽ rất cô đơn, nhưng mình cũng sẽ bị cuốn theo thôi. Mình sẽ phải làm sao đây. Đừng lặp lại những sai lầm của quá khứ. Gia đình, bạn bè...là những mối quan hệ thực sự quan trọng và hãy biết trân trọng nó. Mình sẽ rút ra được kinh nghiệm gì cho những trải nghiệm cảm xúc này đây.
Thường xuyên gọi điện về nhà, ít nhất là về nhà, rồi liên lạc với bạn bè-những người thực sự thân thiết và quan tâm mình. Yêu thương cần được vun đắp từ 2 phía. Mình sẽ phải lập 1 cái lịch để không quên nhiệm vụ vô cùng quan trọng này mất. Đừng để gió cuốn đi nhé.