Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Restart thật đấy

Sau hơn một năm bỏ bẵng, sau mấy ngày lượn lờ internet, đọc được nhiều cái hay hay, đặc biệt là ghé qua blog của anh chị Duy-Hương, cái blog mà ảnh ghi lại quá trình chiến đấu với N3 của ảnh, làm mình cũng nổi máu muốn bắt chước theo.
Ghi lại những gì đã qua là một thói quen tốt, nó giúp mình nhìn lại những gì mình đã làm, "tự phê bình". Lâu lắm rồi không làm cái công việc ý nghĩa và giết thời gian này, nhân cơ hội rảnh rỗi, đi làm ca sáng từ 6h-8h hổng có boss nào quản lý, ta free 1 tí, tự tăng lương cho mình bằng cách giảm giờ làm nào.

Tút lại những gì đã qua, sau 1 năm đi làm, đã qua rồi một thời yêu đương sớm tối, cái thời mà không biết là mình đã sống bằng lý tưởng và hoài bão nào nữa... nhưng nó cũng đã qua thật rồi, đã không còn gì để nuối tiếc và ân hận cho những gì đã qua. Chuyện của quá khứ thì không nghĩ đến nữa.
過去のことは考えない。

Giờ chỉ còn hiện  tại và tương lai đang chờ phía trước, cái cuộc sống đầy chông gai nhưng cũng không kém phần thú vị này, ta đã làm quen mi được 1 năm rồi đấy. Còn cả chặng đường dài phía trước, nhớ lại những ngày sinh viên, những ngày vật lộn với thi cử, bài tập lớn, đồ án... thấy mình ngốc nghếch chi, sao lúc ấy phải căng thẳng vậy ta, lúc nào cũng như một chiến binh sẵn sàng xung trận. Lúc nào cũng kế hoạch, deadline và nhiều thứ khác, mua cả 1 hành trình gì gì đó trên deltaviet, nhóm dậy sớm...giờ cũng chẳng duy trì nữa, ngày đó nhiệt huyết và bồng bột lắm, cái gì cũng thử, lần đầu tiên đọc được 1 cuốn sách hay, như bắt được 1 cái gì đó khai sáng bản thân, không tiếc tiền tung vào mấy cái khóa học đó, 30 ngày để thay đổi bản thân hử...30  ngày, thậm chí 300 ngày đã qua vẫn là mình đấy thôi...hehe, nhiều khi mình cứ nguyên tắc quá,  làm cho c/s nó ngột ngạt đi. Hài hước 1 chút sẽ giúp giảm căng thẳng và yêu đời hơn đó...

Ầy dà, cà kê 10 phút nữa thui nhá, các ổng sắp đến rồi, người Nhật họ vẫn thường đi làm sớm tới 30p. Dườm dà mãi, cúng cuồi cho cái mục đích mà mình reopen lại cái blog tưởng đã đi vào dĩ vãng này là mình muốn ghi lại hành trình chinh phục tiếng Nhật của mình, giống như anh Duy đó, mà chẳng biết là giờ ảnh đã đậu chưa:))
Không biết kết quả sẽ ra sao nhưng ghi lại những gì mình đã đạt được là 1 cách để tự động viên tinh thần là mình sắp cán đích rồi. 1 chặng đường dài có thể rất khó khăn nhưng chia ra thành những đoạn nhỏ thì sẽ thấy dễ dàng đi hơn. Đồng thời cũng hoạch định lại những gì mình định làm cho tương lai, thời gian qua sống không mục đích không hướng đi là thấy mình trôi nổi lắm rồi. Biết là lên kế hoạch thì tốt nhưng chẳng muốn ngồi lại vì sợ, vì ngại...Anyway, nhìn lại đúng là những việc gì mình đã lên kế hoạch cụ thể thì khả năng thành công rất cao, kết quả đạt được cũng không nhỏ, không được 100% thì cũng được 70% mà như thế là đã đạt chuẩn rùi đó,hihi.
Thui nha, tạm pause lại không bị soi chết:)))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét